Đóng vai Trương Sinh kể lại chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ
Tôi được sinh ở một gia đình quê ở Nam Xương. Cha tôi chẳng may mất sớm, nhà chỉ còn lại một mình mẹ một tay nuôi tôi khôn lớn.Mẹ luôn muốn tôi lấy vợ sớm để bà có cháu bồng bế, thêm người cho vui cửa vui nhà. Năm tôi vừa tròn 19 mẹ đã tìm người mai mối rồi cưới cho tôi một cô gái vô cùng xinh đẹp, nổi tiếng đảm đang hiền lành ở trong vùng, nàng ấy tên là Vũ Thị Thiết. Tôi mừng lắm bởi gia cảnh nhà mình cũng bình thường, mẹ góa con côi, tôi được cái ngoan ngoãn chịu khó làm ăn nhưng cũng không phải con nhà bề thế quan chức, địa chủ gì vậy mà nàng vẫn chịu lấy tôi. Tôi rất yêu vợ, cũng vì yêu nhiều nên đôi khi tôi hay ghen tuông bóng gió, giữ vợ như giữ vàng vì sợ có người nào nào giàu có hơn mình gạ gẫmm rủi nàng mềm lòng thì tôi mất vợ.
Đóng vai Trương Sinh kể lại chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ(hình ảnh)
Niềm vui chẳng được ven tròn, tôi cưới vợ chưa được bao lâu, khi vợ tôi đang bụng mang dạ chửa, thì giặc Chiêm kéo tới, theo lời kêu gọi của quan chức địa phương tôi phải lên đường tham gia tòng quân đánh giặc. Ngày tiễn tôi lên đường mẹ tôi nước mắt lưng tròng dặn dò tôi rất nhiều thứ, bà mong tôi sớm trở về bình an, đoàn tụ với gia đình. Vợ tôi thì chỉ thút thít lấy vạt áo lên chấm khóe mời tôi một chén rượu đưa tiễn mong tôi sớm trở về để gia đình đoàn viên. Tôi lên đường tòng quân được một thời gian ngắn thì vợ tôi ở nhà sinh hạ được một cậu con trai đặt tên thằng nhóc là Đản.
Năm tháng trôi đi, mẹ tôi ở nhà ngóng chờ tôi trở về, vì thương nhớ con nhiều quá nên bà ốm nặng, tuổi già sức yếu nên dù đã cố gắng thuốc thang nhưng mẹ tôi vẫn không qua khỏi.Sau này tôi mới nghe hàng xóm kể lại một mình vợ tôi lo chăm con nhỏ, rồi lo lắng việc tang gia cho mẹ tôi vô cùng tươm tất.
Ngày tôi đánh tan giặc Chiêm trở về. Vừa tới cổng nhà nghe người hàng xóm thông báo tin dữ mẹ tôi đã qua đời hơn nửa năm trước tôi đau khổ tột độ, vội vàng vứt chiếc túi cói đựng đồ dùng cá nhân xuống nhà, rồi vội vàng ra thăm viếng mộ mẹ. Nhưng tôi chưa biết mẹ được chôn cất chỗ nào nên dắt thằng bé con trai tôi đi theo, bởi lúc đó vợ tôi đang bận đi chợ mua đồ ăn về đãi tôi thắng giặc trở về. Trong lúc tôi cõng con trai đi thăm mộ mẹ, trên đường đi nó cứ khóc suốt không chịu nhận tôi là ba nó, cũng vì hai cha con đã xa nhau quá lâu rồi. Nó còn đấm thùm thụp vào lưng tôi bảo “Thả tôi ra ông không phải là ba tôi. Ba tôi đêm nào cũng tới”. Tôi gặng hỏi người đó là ai thì thằng bé bảo:” Trước đây có một người đàn ông đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả”.
Người xưa có câu “Đi hỏi già về nhà hỏi trẻ” nên nghe con trai nói thế tôi tức giận vô cùng. Tôi tin rằng vợ tôi đã sinh hư trong lúc vắng chồng quạnh hiu, nên mềm yếu với tên nào đó rồi. Tôi vội vàng thắp hương, lạy mẹ ba lạy rồi tức tốc về nhà gặp vợ hỏi rõ đầu đuôi.Vợ tôi nghe tôi hỏi xong mặt mày tím tái, rồi nàng òa khóc nức nở than rằng “Thiếp đã được gả cho chàng thì cuộc đời này của thiếp chỉ biết mỗi mình chàng mà thôi. Thiếp nào phải loại người không biết đức hạnh, lẳng lơ như chàng nói. Oan này biết tỏ cùng ai…”. Mặc kệ vợ nói gì, tôi vẫn không tin nàng. Tôi không thể chịu nhục chịu vợ cắm sừng, rồi mai đây mọi người trong làng biết thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa. Nghĩ vậy tôi nhất quyết đuổi vợ ra khỏi nhà.
Vợ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi cứ nghĩ nàng ấy sẽ đi về nhà mẹ đẻ hoặc đến nhà bà con nào đó xin tá túc. Nhưng không ngờ nàng lại nghĩ quẩn đến mức ra thành Hoàng Gia ngửa mặt than trời xin ông trời nếu như ông có mắt thì hãy chứng giám cho sự trinh tiết đức hạnh của nàng rồi gieo mình xuống sông tự tử.
Vợ mất rồi, tôi cũng hoang mangvà đau lòng lắm vì tôi không nghĩ nàng lại làm quyết liệt tới như thế. Tôi đâm ra oán giận mình đã quá mê muội nếu nàng không trong sạch thì sao lại phản ứng mạnh tới như thế. Đêm đến, trong căn nhà lạnh lẽo. Tôi nằm mãi không ngủ được con trai thì kêu khóc đòi mẹ dỗ mãi nó mới nằm im được một lúc. Tôi cũng không ngủ được nên dậy thắp ngọn đèn lên cho sáng sủa. Khi nhìn thấy bóng của tôi trên vách tường thằng bé Đản con trai tôi mừng rỡ khoe tôi “cha Đản lại tới kia kìa”. Câu nói của nó làm tôi giật mình thức tỉnh, hóa ra ở nhà vợ tôi hay trỏ cái bóng nagf và trêu con đó là cha nó. Thì ra tôi đã nghi oan cho vợ đẩy nàng tới cái chết vô cùng oan ức. Nhưng mọi chuyện quá muộn rồi, tôi biết làm sao bây giờ.
Gần nhà tôi có một người làm nghề đánh cá tên Phan Lang một lần ông áy nằm mơ thấy một cô gái xin tha mạng, khi tỉnh dậy nhặt được một con rùa rất to nên ông ây nhớ tới giấc mơ bèn thả con rùa về biển. Một hôm người này đi biển bị lật thuyền được một cô gái cứu giúp, hỏi ra mới biết cô gái này chính là vợ tôi. Vợ tôi vì oan khuất mà tìm tới cái chết làm lay động thủy cung nên được cứu vớt. Nàng có nhờ Phan Lang nhắn với tôi rằng: Chàng hãy lập đàn giải oan cho thiếp, thiếp sẽ hiện về và đầu thai khiếp khác.
Tôi ăn năn hối hận vô cùng nên ngay lập tức làm theo lời vợ dặn. Đúng là đêm đó tôi có nhìn thấy nàng xa mờ trên sông. Nàng ngồi trên chiếc kiệu hoa vô cùng đẹp giống như một nàng công chúa rồi nói vọng vào với tôi:” Cảm ơn chàng đã nguyện thề sống chết nhưng thiếp chẳng thể trở lại nhân gian được nữa”. Tôi gọi mãi nhưng không thể nào giữ được nàng, bóng dáng nàng mờ dần rồi biến mất.
Tôi đau đớn nhìn cảnh vật trên sông, chỉ vì ghen tuông mù quáng mà tôi đã làm hại vợ mình giờ con tôi không còn mẹ, tôi thì mất vợ. Tôi thật đáng đời lắm.Tôi thật có lỗi với nàng. Vì vây, tôi viết câu chuyện này lên đây để mong bạn đọc đừng ai mắc sai lầm giống tôi, để tuột mất đi hạnh phúc của đời mình.
Trên đây là bài văn Đóng vai trương Sinh kể lại chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ, các em tham khảo nhé, chúc các em làm bài tốt.