Đề bài: Hóa thân vào những que diêm, Em hãy kể lại câu chuyện theo diễn biến và kết thúc của truyện “Cô bé bán diêm” (hoặc theo diễn biến sự việc tương tự, nhưng kết thúc khác).
Bài văn mẫu “Em hãy hóa thân vào que diêm để kể truyện cô bé bán diêm”
Đó là một đêm cuối năm, vậy mà chúng tôi vẫn phải lang thang đi khắp nơi trong chiếc giỏ của cô bé tội nghiệp. Lúc này trời đã khuya, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Giây phúc đón giao thừa sắp đến. Chúng tôi tự nhủ hãy nằm yên, nằm yên và cầu nguyện để tất cả sẽ được đi về nhà nào đấy. Chỉ có vậy và chỉ có vậy thôi, cô chủ mới được về nhà để đón giao thừa trong ấm cúng.
Thế nhưng thật oái oăm thay. Đêm ba mươi, ai còn đi mua diêm làm gì nữa. Giờ này mọi người đều đang sum vầy bên những người thân yêu. Họ đang ngồi bên lò sưởi và chở đến khoảnh khắc thiêng liêng chào dón năm mới. Chúng tôi biết vậy và cả cô chủ nhỏ tội nghiệp của chúng tôi cũng thế. Nhưng cô vẫn cứ đi, lang thang trong rét mướt và hi vọng. Niềm hi vọng ấy trong cái đêm nay trở nên thật nhỏ nhoi. Vậy mà nó chỉ trực chờ để tan biến mất. Trời đã về khuya. Và chúng tôi cảm thấy đôi bàn tay của cô chủ đang lạnh cứng lai. Cô dừng lại và ngẫm nghĩ về một điều gì đó. Bỗng đột nhiên, cô rút một trong số chúng tôi ra và quẹt lửa. Anh bạn của chúng tôi bén lửa rất nhanh loáng qua rồi biến đi trên nền than hồng rực. Chúng tôi không biết cô bé nghĩ gì nhưng ánh mắt cô bé rất vui và hình như miệng cô còn hé nở một nụ cười thì phải. Cô bé duỗi chân ra nhưng rồi lại đờ đẫn nhìn que diêm vụt tắt. Cô lại bần thần và suy nghĩ hồi lâu. Chắc cô bé đang lo không bán được diêm, về nhà sẽ bị cha chửi mắng. Thế rồi, mạnh mẽ hơn, cô lại quẹt lửa tiếp anh bạn thứ hai của chúng tôi. Lửa lại cháy và sáng rực, ánh mắt cô bé lại sáng lên. Khuôn mặt đỏ hồng rạng rỡ. Nhưng không đầy một phút sau, anh bạn tôi vụt tắt. Trước mặt cô bé chỉ còn là nhứng bức tường lạnh lẽo, dày đặc và màn đêm tối tăm. Phố xá vẫn vắng tanh và lạnh buốt. Tuyết phủ trắng xóa, gió bấc thổi vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến nơi hò hẹn. Lúc này hình như cô bé không còn thấy sợ cha với những trận đòn vì không bán hết diêm nữa thì phải. Cô quẹt thêm một que diêm nữa. Lần này cảm giác như anh bạn của chúng tôi bốc cháy lâu hơn. Niềm vui cũng dừng lại trên khuôn mặt của cô chủ tôi lâu hơn đôi chút. Không biết lúc này cô bé đang nghĩ đến cái gì, đến cây thông Nô-en hay đến người bà yêu quý? Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Một ánh sáng tỏa ra xung quanh. Cô bé cười và reo lên hạnh phúc.
– Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en ban nãy. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi đây. Bà ơi! cháu van bà, bà xin với Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc người sẽ không từ chối đâu.
Anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là cái ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô chủ nhỏ cũng biến mất luôn. Nhưng cô bắt đầu lôi ra tất cả chúng tôi và quẹt lửa. Dường như cô chủ của chúng tôi cố sáng hết mình nên cả một góc phố đã rực sáng. Lúc ấy chúng tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của cô bé đang nở một nụ cười mãn nguyện. Có lẽ cô đã có được điều mình mong ước rồi. Chỉ một phút sau, không gian lại trở về với sự tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đã thắp lên những tia sáng cuối cùng, còn cô chủ của chúng tôi thì bỗng nhiên gục xuống. Có lẽ cô mệt quá! Cô đã không ăn và không nghỉ suốt những ngày qua nên chắc bây giờ đang đói lả. Chúng tôi thương cô chủ quá và cầu mong sao cho đêm giao thừa qua thật là nhanh.
Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên cao, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh. Chúng tôi – những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ”:
– Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này?
Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô bé có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có có một báo đã đốt hết. Lúc này, hình như trái tim cô bé đã ngừng đập. Có lẽ đang được đón một năm mới tràn đầy hạnh phúc bên người bà yêu quý trên thiên đường. Vậy là từ nay cô bé sẽ không con phải chịu cảnh đòn roi và buồn tủi nữa. Mọi người đều xúm lại và ai cũng xót thương cho tình cảnh của cô bé. Chúng tôi thầm mong cô bé sẽ luôn giữ được nụ cười trên đôi môi hồng xinh xắn.EWm