Đề bài: Em hãy kể tiếp truyện Mỵ Châu Trọng Thủy theo trí tưởng tượng của em
Bài làm
Trọng Thủy buồn não ruột, muốn chết thêm một lần nữa. Đứng ngồi không yên lòng như lửa đốt, y quyết định phải vươn ra khỏi giếng khơi đi tìm gặp Mỵ Châu, may ra nàng còn chút trắc ẩn thương hại nhớ lại tình xưa mà tha thứ cho phần nào.
Lận đận bao ngày, y mới tìm được đến Thủy Cung nhưng quân lính ở Long Vương nhất định không muốn cho vào. Y phải nài nỉ mãi mới được phép. Vừa bước vào cổng, Trọng Thủy thấy một khung cảnh thật tráng lệ. Xung quanh là một vườn cây kỳ diệu, thấn lá mềm mại đến nỗi một gợn sóng nước cũng có thể làm cây du đưa. Cá lớn, cá bé lướt giữa cành lá như chim bay qua các vòm cây trên mặt đất. Nơi sâu nhất sừng sững lâu đài của Mỵ Châu, tường bằng san hô, cửa sổ cao hình cung nhọn nước. Hàng trăm con ngao khổng lồ xanh đỏ xếp thành hai hàng dọc cạnh chúng là những ngọn đuốc trong suốt, mái lợp toàn vỏ ốc, mở ra khép vào theo chiều nước. Hàng trăm con ngao khổng lồ xanh đỏ xếp thành hai hàng dọc cạnh chúng là những ngọn lửa xanh lam chiếu tỏa sáng khắp gian phòng, trông hệt như một bể sáng rực rỡ. Hàng ngàn cá lớn, cá nhỏ, cá con vây đỏ, vây vàng, vây bạc bơi tung tăng bên ngoài. Trọng Thủy đang choáng ngợp trước khung cảnh cực kỳ lộng lẫy đó thì bỗng thấy muôn ngàn tia sáng chiếu ra lấp lánh từ một hạt ngọc nằm gọn trong một vỏ trai hé mở. Ánh sáng mỗi lúc một rực chói, sáng ngời cả bể nước rộng lớn. Mỵ Châu từ từ xuất hiện như một nàng tiên, vẻ mặt vẫn hiền từ như xưa, xiêm y lóng lánh như ánh thái dương. Trên tóc nàng đính nhưng hạt ngọc trai lấp lánh như những ngôi sao, duy chỉ có đôi mắt thì thì sáng và trong như nước biển. Trọng thủy vội vàng bước tới nhưng Mỵ Châu đã đưa tay ngăn lại:
– Bây giờ nhà ngươi đến gặp ta còn việc gì nữa? Mỵ Châu nhìn thẳng vòa đôi mắt mệt mỏi của Trọng Thủy, định quay gót đi. Trọng Thủy vội vàng quỳ xuống van lơn.
– Tôi đến đây để mong nàng tha thứ cho tôi. Trước đây vâng theo lời cha, tôi đã lừa dối hại nàng. Nhưng mong nàng hiểu cho tôi, tôi chỉ là một nạn nhân.
– Nhà người chỉ là một nạn nhân ư? Mỵ Châu mỉm cười lạnh lùng và nói tiếp – khi người rắp tâm lừa dối ta, quyết bày mưu tính kế cùng cha sang đánh chiếm Âu Lạc sau khi đánh cắp được nỏ thần thì lúc ấy người nghĩ gì đến ta? Người là nạn nhân hay là tội phạm.
– Xin nàng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Tôi đã tìm cái chết để tự đền tội ở giếng thành Cổ Loa. Giờ chỉ chỉ cầu mong nàng tha thứ.
– Nhân dân sẽ phán xử công minh tội trạng nhà ngươi. Còn ta bây giờ không còn là Mỵ Châu ngây thơ và khờ dại của ngày xưa nữa, nhẹ dạ cả tin nên nỗi cơ đồ Âu Lạc chìm đắm biển sâu. Tổ quốc và cha ta bắt ta đền tội là đúng. Ngươi nên nhớ rằng: Tình yêu và tội ác không thể dung hòa trong một con người.
Nói xong, Mỵ Châu từ từ biến mất. Chỉ còn lại một ánh sáng le lói đủ cho Trọng Thủy lui ra với bộ mặt thiểu não đau khổ.
Xem thêm