Đề văn: Kể lại câu chuyện”Ở hiền gặp lành” theo lời kể của một nhân vật trong truyện
Bài văn mẫu Kể lại câu chuyện”Ở hiền gặp lành” theo lời kể của một nhân vật trong truyện
Từ thuở lọt lòng, tôi đã được nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích, mỗi câu chuyện để lại trong tôi những bài học sâu sắc. Trong các câu chuyện đã từng được nghe, được đọc tôi ấn tượng nhất với câu chuyện cây khế bởi triết lý ở hiền gặp lành sâu xa của câu chuyện.
Sau đây tôi xin kể lại câu chuyện theo lời kể của người em trai.
Gia đình tôi có hai anh em trai, hoàn cảnh gia đình cũng rất khả giả. Anh trai tôi đã lập gia đình, đến lúc bố mẹ tôi mất anh trai tôi phân chia tài sản cho tôi là một Cây khế ở góc vườn. Anh tôi chiếm hết tất cả ruộng nương, nhà cửa, chỉ chừa lại cho tôi một lúp lều tranh và một cây khế. Gia tài của tôi chỉ có vậy, ngày ngày tôi đều chăm sóc cây khế rất chu đáo để hái quả mang ra chợ bán phục vụ các các chi tiêu sinh hoạt của mình.
Năm nay, được mùa, kế chín đầy cây, những quả kế vàng trĩu nặng tỏa hương thơm ngào ngạt. Buổi sáng nọ, từ đâu một con chim đại bàng đến đậu trên cành cây cao, và nó sà xuống cây khế của tôi mổ ăn hết rất nhiều khế. Lo lắng, đau lòng quá tôi bèn than với chim: “Gia tài của ta chỉ có cây khế này, chim ăn hết của ta thì ta lấy gì mà ăn nữa” Bỗng nhiên đại bàng cất tiếng người nói “ ăn một quả khế trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng”. Tôi mừng thầm và nghĩ nếu như đại bàng nói thật thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi từ đây.
Nghe theo lời phượng hoàng, tối hôm ấy tôi thức để may một chiếc túi ban gang. Như lời hẹn sáng hôm sau, phượng hoàng đã đậu sẵn ở sân chờ tôi và bảo tôi trèo lên lưng. Đại bàng chở tôi vượt qua đại dương đến một hòn đảo chứa đầy vàng bạc châu báu, sáng lấp lánh hoa cả mắt… Mặc dù nhiều là vậy nhưng nghe theo lời chim dặn, tôi chỉ đầy túi ba gang rồi nhanh chóng leo lên mình chim trở về nhà. Về nhà tôi chỉ giữ lại một ít để mua ruộng, làm nhà còn lại tôi giúp đỡ bà con khó khăn trong vùng.
Thấy tôi dạo này làm ăn khá hơn, có của ăn của để anh trai tôi mới sang lân la hỏi chuyện. Vốn tính thật thà tôi cũng kể lại cho anh trai tôi câu chuyện về đại bàng như vậy. Vừa nghe xong câu chuyện anh cả năn nỉ tôi đổi nhà để lấy cây khế, chiều theo ý anh tôi bằng lòng.
Mùa khế đến, cây khế sai quả, chim đại bàng lại đế ăn như mọi năm Nhớ lời tôi dặn anh trai tôi nói y hệt như lời tôi nói chú chim cũng trả lời lại như vậy “Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Anh tôi mừng rỡ bảo vợ may hai chiếc túi mười gang mang đi đựng. Giữ lời hứa như tôi, hôm sau đại bàng chở anh trai tôi ra đảo để lấy châu báu. Vừa đến đảo anh trai tôi nhét đầy hai chiếc túi đã may sẵn và còn nhét thêm vào túi áo, túi quần nữa. Xẩm tối hai người mới cất cánh trở về nhà. Nhưng vì tham lấy nhiều châu báu, vàng bạc mà ra đến giữa biển đại bàng rất khó giữ thăng bằng nên bảo anh ta vứt bớt một túi xuống biến đi, nhưng vì lòng tham anh ta không nghe lời, phượng hoàng mệt quá không bay nổi, cánh chao đảo đã hất văng người anh tham lam của tôi xuống biển sâu.
Câu chuyện của người là như thế đấy ạ. Câu chuyện trên rất đúng với câu tục ngữ cha ông ta đã từng răn dạy “ở hiền gặp lành”.
Bài văn mẫu kể lại chuyện ở Hiền gặp lành số 2
Truyện cổ tích dân gian luôn là những câu chuyện hết sức nhân văn, răn dạy người đời phải biết sống hiền hòa, giúp đỡ mọi người. Ở hiền thì luôn gặp lành đó chính là lời nhắn nhủ của cha ông ta. Đặc biệt đối với truyện Tấm Cám thì điều này luôn nhắc nhở tất cả mỗi người. Dưới đây là câu chuyện Tấm Cám qua lời kể của nhân vật Tấm.
Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi, tôi trở về nhà với biết bao nỗi nhớ thương day dứt của một đứa con gái. Trên đường đi tôi luôn cảm giác được thứ gì đó rất mơ hồ. Vừa về đến nhà cũng là lúc mặt trời xuống đến ngọn tre đầu làng. Những áng mây đên đầu chân trời càng làm cho tôi cảm thấy bồn chồn hơn. Dì và Cám ra tận đầu làng để đón tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận trong đáy mắt của dì có gì đó rất khác thường.
- Tấm ơi, con trèo lên cây cau kia lấy cho gì buồng cau để gì tiêm trầu cũng cha con
Tôi bèn vâng lời gì treo lên câu cau để lấy cau. Bao nhiêu ký ức thuở bé ùa về trong tôi. Ngày xưa tôi rất hay trèo xé cau mang ra chợ bán. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi lấy dì hai về, chưa được bao lâu thì cũng bỏ tôi theo mẹ tôi. Từ đó Dì rất nghiêm khắc với tôi, hàng ngày tôi phải dậy từ sáng sớm ra đồng chăn trâu cắt cỏ, gánh nước không bao giờ được ngơi tay.
Có hôm gì đưa cho tôi và Cám mỗi đứa một giỏ ra đồng xúc tép và hứa ai xúc nhiều hơn sẽ được thưởng một cái yếm đào. Vốn ham chơi nên Cám chả bắt được con nào, đến lúc nhân cơ hội tôi đi tắm, Cám đã trút toàn bộ tép của tôi vào giỏ của nó rồi về nhà. Tôi chỉ biết ngồi khóc, đúng lúc đó Bụt hiện lên, bảo tôi tìm lại xem trong giỏ còn thứ gì không, tôi thấy trong giỏ có một con cá bống. Tôi đem chú cá bống mang về thả vào giếng, hàng ngày đem cơm cho nó ăn, nhưng chẳng được lâu nó cũng bị Dì và Cám đem thịt, chỉ còn chừa lại ít xương, tôi đem chôn dưới chân giường.
Một thời gian sau, làng mở hội, Dì và Cám không muốn cho tôi đi nên đã trộn thóc và đỗ bắt tôi nhặt. Tôi òa khóc nức nở, Bụt hiện lên và gọi đàn chim sẻ giúp tôi nhặt thóc. Nhưng nghĩ đến chuyện không có áo quần đẹp tôi lại thấy tủi thân và khóc. Bụt lại bảo tôi đào mấy cái lọ ở chân giường lên có biết bao nhiêu là thứ, quần đẹp, áo đẹp và còn có cả giày và ngựa nữa. Tôi vội vàng thay y phục và lên ngựa đến tham dự vũ hội. Vì quá vội vàng nên tôi đã đánh rơi một chiếc giày và cũng nhờ chiếc giày này mà tôi với hoàng tử với nên duyên chồng vợ.
Đang miên man suy nghĩ, cây cau bỗng nhiên rung mạnh làm tôi trở về với thực tại. Dì bảo tôi Dì đang đuổi kiến cho tôi, nhưng chưa kịp định thần thì tôi đã ngã nhào xuống ao miên man bất tỉnh không còn biết gì nữa. Dì muốn hại chết tôi.
Tỉnh dậy tôi không còn là tôi nữa mà là một chú chim vàng anh nhỏ bé, tôi bay về hoàng cung để nhìn hoàng tử. Quả nhiên Cám đã vào cung, hoàng tử thì buồn bã vừa nhìn thấy tôi chàng đã bảo “Vàng ảnh vàng anh có phải vợ anh chui vào tay áo” hóa ra chàng vẫn nhận ra tôi.
Nhưng niềm vui chưa được trọn vẹn bao lâu thì Cám nhẫn tâm giết hại tôi, làm thịt vứt lông tôi ra ngoài vườn. Và tôi lại biến thành hai cây xoan đào, ngày ngày tỏa bóng mát cho Vua. Mặc dù đã biến thành cây xoan không thể làm được gì nhưng cám vẫn không tha cho tôi, vào một đêm mưa gió bão bùng Cám đã chặt tôi thành từng mảnh, rồi sai người mang tôi đóng thành khung cửi để dệt vải. Quá uất ức và căm phẫn tôi hù dọa nó “Cót ca cót két , lấy tranh chồng chị ,chị khoét mắt ra”. Tôi chỉ dù dọa thế tôi nhưng nó lại đem tôi đốt tôi thành tro vụn. Sợ tôi lại tiếp tục làm phiền đến nó nên Cám sai người mang tro của tôi đổ một nơi thật xa thật xa không ai biết.
Nhưng có lẽ số phận chưa muốn tôi và Vua phải xa nhau nên từ chỗ tro mọc lên một cây thị một lần nữa tôi lại được chuyển kiếp. Đến một ngày bà hàng nước ngửi thấy mùi thơm của tôi bèn nói “Thị ơi thị, thị rụng bị bà bà đem bà ngửi chứ bà không ăn” tôi biết mình đã gặp được người tốt . Tôi về bầu bạn với bà hàng nước hằng ngày bà đi làm tôi sẽ chui ra khỏi vỏ thị giúp bà nấu ăn dọn dẹp. Nhưng một hôm bà hàng nước thấy lạ khi cứ mỗi lần về nhà là có cơm lành, canh ngọt ăn nên mới giả vờ đi bán hàng, nhân lúc tôi chui ra đã xé tan vỏ thị để không cho tôi vào đấy nữa. Từ đó chúng tôi xem nhau như mẹ con, hằng ngày tôi cùng mẹ nuôi tiêm trầu, bán nước. Cũng nhờ đây mà nhà Vua đã nhận ra tôi và đón tôi hồi cung.
Còn về mẹ con Cám nữ tỳ của tôi biết chuyện đã có hành động hại chết 2 mẹ con Cám, tôi đã xin phép Vua cho hai mẹ con họ về quê an táng. Đấy các bạn thấy đấy ở hiền gặp lành cha ông ta đã nói cấm có sai.