Đề bài: Em kể lại truyện Thánh Gióng theo lời kể của Bà Lão mẹ của Thánh Gióng
Bài làm:
Khi các cháu nghe lão kể chuyện này, chắc các cháu nghĩ, lão bịa ra câu chuyện để đánh lừa. Nhưng không đó là một sự thật dù nói ra thì cũng khó tin đấy.
Chẳng là vào đời Vua Hùng Vương thứ sáu, vợ chồng lão đã cao tuổi làm ăn chăm chỉ và sống phúc đức đối với mọi người. Thế nhưng chẳng hiểu sao trời không cho vợ chồng lão một con để hủ hỉ tuổi già? Một hôm nọ, lão ra đồng thì thấy có một vết chân to quá. Thấy lạ lão đặt chân vào ướm thử. Nào ngờ về nhà lại mang thai.
Mười hai tháng sau, lão hạ sinh một đứa con trai mặt trông khôi ngô tuấn tú. Mừng lắm hai vợ chồng rất cưng chiều nó và đặt tên con là Tháng Gióng. Nhưng khi đã 3 tuổi rồi mà thằng bé vẫn không biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đấy. Đã nhiều lần lão khóc hết nước mắt và thầm trách ông trời đã cho lão đứa con nhưng không trọn vẹn.
Một hôm, sứ giả triều đình đến cái Gióng này đât để chiêu mộ người tài giúp Vua đánh giặc ngoại xâm. Nghe tin đó, con lão chợt cất tiếng nói “Mẹ ra mời sứ giả vào đây. Nghe lời nói lão mời sứ giả vào. Nó nói “Ông về tâu với Vua sắm cho ta một con ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt. Ta sẽ phá tan giặc”. Từ đó trở đi thằng Gióng lớn nhanh như thổi, ăn mấy cũng không no, áo mặc vừa xong đã căng đứt chỉ. Vợ chồng lão mừng lắm nhưng cũng rất lo vì nhà không đủ sức nuôi nó. Cũng nhờ bà con hàng xóm giúp đỡ, kẻ cho thóc kẻ gom gạo, mong cho nó lớn nhanh để tiêu diệt giặc.
Giặc đến chân núi Châu Sơn. Ai nấy đều lo sợ. Khi sứ giả mang ngựa, soi và áo giáp sắt đến thì con lão vùng dậy vươn vai một cái bỗng chốc trở thành một tráng sĩ cao lớn, oai phong lẫm liệt. Đã thế khi nó đã bước tới vỗ mông con ngựa thì ngựa sắt cũng hí lên vang dội. Mặc xong áo giáp sắt và cầm soi sắt con lão vội nhảy lên lưng ngựa. Ngựa vừa phóng đến nơi có giặc vừa phun ra lửa, chói cả một góc trời. Con lão đi đến đây, giặc phơi thây đến đấy. Đánh giữa chừng thì roi sắt gãy, nó liền quơ luôn những bụi tre ven đường, quật vào những đứa còn sống sót. Giặc vỡ tan như bầy ong vỡ tổ. Đám tàn quân giẫm lên nhau mà chạy trốn.
Đuổi xong giặc, thằng Gióng nhà lão phi ngựa lên thẳng đỉnh núi Ninh Sóc, bỏ áo giáp lại cả người lẫn ngựa bay về trời. Vua Hùng phong cho nó làm Phù Đổng Thiên Vương cho lập đền thờ lại làng và như các cháu đã biết thì đến tháng Tư làng lại mở hội đền Thánh Gióng. Lão nghe nói ở huyện Gia Bình có những bụi tre màu ngà là do ngựa phun lửa làm sèm, còn vết chân ngựa thì tạo thành những dãy ao hồ. Và có một làng tên làng Cháy vì đã bị ngựa phun lửa thiêu rụi. Có lắm đêm vợ chồng lão nhớ con quá nhưng lão nghĩ nó là con ông trời sai xuống thì hẳn phải trở về trời nhưng lão cứ thắc mắc lẫn tự hào vì sao ông trời lại phán nó xuống đầu thai làm con chính lão, để nó đánh giặc cứu nước giữ yên cho quê nhà. Lão vẫn hi vọng ngày nào thằng gióng lại về với lão dù cho nó nhỏ bé như năm nào và câm nín trên chiếc gióng nơi đầu hè thì lão cũng thấy vui. Nói vậy chơ khi người ta đã to lớn và làm nên nhiều kỳ tích vĩ đại không ai muốn mình lại nhỏ bé để cha phải để tâm nhiều phải không các cháu.
Các cháu phải chăm ngoan học giỏi, vài hôm nữa anh Gióng trở lại sẽ cho các cháu cưỡi lên lưng ngựa sắt để rong ruổi nhìn cảnh đẹp quê mình. Và biết đâu nó chẳng cho các cháu bay lên trời để thăm chốn thiên cung bí ẩn với bao điều kỳ diệu.
Mà thôi các cháu để lão ra vườn hái cà không thằng Gióng về thì có cái cho nó ăn.
Bài văn mẫu kể lại truyện Thánh Gióng theo lời kể của Bà Lão mẹ của Thánh Gióng sẽ giúp các bạn học tốt hơn.