Đề bài: Sống chậm, suy nghĩ khác và yêu thương nhiều nhiều hơn
Anh chị có suy nghĩ gì về lời nhắn gửi trên đối với tuổi trẻ ngày nay
Bài văn mẫu nghị luận xã hội về sống chậm
Cuộc sống là một trường đua và thì giờ là vàng bạc. Nhưng con người không phải là một cỗ máy vô cảm ,con người có tâm hồn được tạo nên từ vô vàn những mảng mài, những cung bậc cảm xúc nối tiếp nhau: buồn – vui, thất vọng – hi vọng, chán nản – hạnh phúc,,,, Giữa những nốt bổng là nố trầm. Giữa lúc buồn mà không bế tắc, tuyệt vọng, giữa lúc vyu mà không biết mải mê, chủ quan, ta có những nốt lặng. Nót lặng đó không vang thành lời, nó cho con người, cho tuổi trẻ thời gian để “sống chậm lại suy nghĩ khác hơn và yêu thương nhiều hơn”. Dù là một giây một phút thôi nó nạp năng lượng cho sống cả cuộc đời.
Buổi sowma ra đường xe cộ qua lại tấp nập ai cũng mải miết và hối hả. Dừng lại đôi phút đèn đỏ ai cũng suốt ruột vẻ mặt thoáng chút lo âu và nghiêm nghị như đang suy nghĩ một việc gì rất hệ trọng. Đường ai nấy đi, việc ai nấy làm. Chúng ta đang lao đi như những con thiêu thân trên một hành trình bất định.
Sống – chậm – lại. Vẫn biết con người và đặc biệt là tuổi trẻ sống là không chờ đợi… Vẫn biết nếu không nhanh nhẹn, không biết chạy đua, làm sao có được những gì mình muốn: thành công, tiền bạc hạnh phúc …
Vẫn biết xã hội với con người và đặc biệt là tuổi trẻ sống là không chờ đợi ….
Vẫn biết xã hội đương phát triển một cách chóng mặt, thời gian được rút ngắn một cách tối đa: trồng trọt, sản xuất thì rút ngắn thời gian thu hoạch để một năm có thể xen gối thâm canh thêm mấy vụ nữa, máy móc công nghiệp cũng được cải tạo với công suất nhanh nhất internet được nâng cấp với tốc độ lan truyền chóng mặt… Cuộc sống buộc chúng ta phải đi theo guồng quay đó, ai làm khác là tụt hậu. Phải chăng đó là nguyên nhân gây nên mặt trái xã hội, với lượng người bị trầm cảm u uất rối loạn tâm lý ngày càng nhiều, hay với lớp trẻ tính trạng sống thử, sống sơ sài diễn ra như một định hướng chung.
Con người cần phải sống chậm lại.
Sống chậm la để cảm nhận những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Ta dành chút thời gian để để ngắm nhìn một bông hoa đẹp, nghe tiếng chim đang ríu rít, lặng mình trong một bản nhạc cổ điển, hít thở và ngắm nhìn trời xanh… Tâm hồn con người như một mảnh đất, nếu không có những nguồn nước mát lành ấy tưới tắm, thì đấy sao màu mỡ và những mầm xanh bé bỏng sao vương lên tươi tốt được? Đó cũng chính là lý do tại sao mà không phải vô cớ, có rất nhiều người ở Mĩ, ở Chấu Aii hay Úc muốn trở về với bà mẹ thiên nhiên, tránh xa cuộc sống ồn ã, náo nhiệt và gánh nặng những ước lệ rườm rà của thành phố, những thứ tiện nghi làm cho người ta bạc nhược yếu ớt đi, để tìm vào rừng sinh sống, sống ở trên cây, sống chung với thiên nhiên, động vật. Họ sống chậm lại một chút nhưng cảm thấy thế giới xung quanh tươi đẹp và đáng sống hơn biết nhường nào.
Sống chậm là để dành thời gian suy nghĩ về cuộc sống và những người xung quanh. Sống chậm lại là để cân bằng cuộc sống. Một chút lặng lẽ riêng tư cho chính mình để nghĩ về những gì đã qua, những gì sắp tới những gì được mất. Sống chậm lại không phải để để lãng phí thời gian mà để trân trọng thời gian, quý trọng những gì quý báu đã mất như món đồ chơi, chiếc răng sữa. Cho đến những gì quý báu sau này.
Sống chậm không có nghĩa là sống chậm chạp lạc hậu mà sống kỹ lưỡng tránh những ồn ào của cuộc sống, tránh những lối sống ồn ào hỗn tạp a dua ăn theo, tránh những lối sống gấp, sống vì mục đích chung, mục đích tầm thường. Sống tầm thường không phải là sống ít mà thực chất là sống được nhiều.
Suy nghĩ khác đi là biết nhìn nhận đánh giá biết lựa chọn những lối đi riêng. Từ khoảng hơn một thế kỷ trước, người Việt Nam dần xóa bỏ thế giới phi ngã giáo điều và chủ trương phát hiện đề cao cái tôi cá nhân. Bởi vậy, muốn khẳng định một cái tôi sắc nét thì trước hết cần phải có nhìn nhận mới mẻ, có tính chất mệt mỏi, có tính chất đột phá, dám vượt qua những lối tư duy sáo mòn, cổ hủ lạc hậu. Không nói đâu xa khoảng gần thế kỷ trước xã hội đương cảnh rối ren dưới sự thống trị của thực dân mới cũ lẫn lộn, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh tìm cho mình những lối đi riêng. Họ yêu cầu cải cách và thay đổi, họ đề ra những đổi mới duy tân tiến bộ, họ đấu tranh theo những phương pháp khác nhau. Tuy không thành công nhưng những vệ sĩ ấy đã xây nên một tiền đề vững chắc cho cuộc sống sau này.
Tuy nhiên suy nghĩ khác đi không phải là suy nghĩ cách nhìn nhận lập dị, bệnh hoạn. Suy nghĩ khác đi phải là những suy nghĩ đem lại sức sống cho bản thân, có sắc thái tích cự và có ích đem lại những điều ý nghĩa lớn lao cho cuộc sống xã hội.
Ngày nay thực té khá ngược chiều đó chính là khoa học kỹ thuật đang làm cho con người rô bốt hóa, sống trống rỗng vô hồn và không có cảm xúc. Cái mà xã hội hiện đại thiếu nhiều đó chính là tình thường.
Cuộc sống xung quanh ta vẫn thế lao vun vút như một mũi tên khổng lồ lao vun vút như một mũi tên khổng lồ, tôi sợ tôi và những người xung quang tôi sẽ đi lạc, đi lạ vào thói xấu ở đời. Nên tôi dôi lúc muốn hãm phanh lại. Tôi sống chậm lại theo cách riêng của mình dùng một ít thời gian để hít thở lại không khí trong lành một ít thời gian để đọc lại cuốn sách bổi bổ tâm hồn, một ít thời gian để đọc cuốn sách bồi bổ tâm hồn một ít thời gian để lắng nghe những tâm sự của người thân và quan tâm đến mọi người. Những giây phút thảnh thơi ấy khiến tôi nhận ra được nhiều điều đáng quý hơn.
Hi vọng bài văn nghị luận xã hội trên sẽ giúp các bạn hoc tốt hơn.