Đề bài: Em đã có dịp tiễn đưa người thân lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự. Hãy tả lại quang cảnh của buổi tiễn đưa ấy.
Bài văn mẫu
Trời chưa sáng hẳn thì loa phóng thanh của phường đã vang lên tiếng nhạc chào đón ánh bình minh. Thỉnh thoảng có tiếng gọi:
“Thân ái mời các bạn thanh niên trúng tuyển nghĩa vụ quân sự hãy tập trung về phường đúng 5 giờ 30 phút sáng hôm nay”.
Cả nhà em cùng rộn ràng theo tiếng nhạc, tiếng mời ấy bởi anh Hùng của em được vinh dự lên đường. Cha em giục:
HÙng đi trước đi, cả nhà sẽ ra sau!
Cả nhà ra trụ sở phường thì anh Hùng đã qua phường đội. Sân của trụ sở phường trật ních những người thân đi đưa tiễn, cha mẹ em đang nói chuyện với bác Trung, bác Hiếu. Em vui vẻ cùng Dũng, Hà… những người hàng xóm. Có lẽ câu chuyện sáng hôm ấy chỉ xoay quanh “những người ra đi!”. Khoảng mười lăm phút sau xe đến, không ai bảo ai, mọi người nhanh chóng lên xe tới tận sân vận động. Chao ôi! Một khung cảnh tưng bừng hiển ra trước mắt em, không biết lễ xuất quân của vua Quang trung ngày trước có thú vị như thế này không? Tiếng quân nhạc, trống ếch, trống lân… hòa lẫn vào khoảng không, vào rừng cờ, biểu ngữ, vào trái tìm rộn rã của mọi người. Khắp cả sân vận động, từng nhóm, từng nhóm người nói cười thích thú. Em đang mải ngắm thì…
– Ơ kìa, anh Hùng!
Tả lại quang cảnh buổi đưa tiễn người thân lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự
Mọi người đều quay lại. Anh Hùng hôm nay trông khác quá. Bộ áo quần, chiếc nón tai bèo màu lá cây như làm anh trưởng thành hơn. Cả nhà tíu tít nói chuyện cùng anh. Buổi tiễn đưa mà chẳng ai buồn, cả đến anh Hùng!
Có tiếng loa kêu gọi. Những chàng lính mới nhanh chân chạy về đơn vị. Họ sắp thành hàng thẳng tắp. Cả một khối màu xanh lá cây đứng im trên sân cỏ. Tiếng kèn, tiếng quốc ca vang lên dưới ánh nắng ban mai rực rỡ. Sau bản báo cáo ngắn gọn của ban tuyển quân, sau lời chúc, dặn dò của chính quyền, của bà mẹ chiến sĩ đại diện các gia đình, một người lính mới rời hàng ngũ của mình, chững chạc, mạnh dạn bước lên lễ đài. Anh thay mặt những người ra đi hứa với các bậc cha mẹ, với người thân ở hậu phương là sẽ nỗ lực rèn luyện ở quân trường để xứng đáng đứng trong hàng ngũ Quân đội Nhân dân. Anh hướng về đồng đội và đọc to lời thế bảo vệ Tổ Quốc. Hàng ngàn nắm tay trong khối màu lá cây đồng loạt đưa lên cao cùng với âm thanh vang dội.
– Xin thề! Xin thề ! Xin thề!
Âm thanh nhanh nhẹn bước về đứng nơi hàng quân. Đại diện chính quyền, quân đội tới trao cho anh ngọn cờ quyết thắng. Không khí đang yên lặng, bỗng vang dội những tràng pháo tay. Theo lệnh truyền, các anh nhanh nhẹn bước đến đoàn xe đang nóng lòng lăn bánh. Lúc ấy đoàn người tiễn đưa như ong vỡ tổ chen chức đứng hai bên đường đoàn xe lướt ngang qua. Chiếc xe chỉ huy đã lăn bánh, chạy thật chậm. “Đi đầu quân, đi trong mùa động viên! Gió lá reo, giá lá reo…”. Những lời nhắn, những chiếc khăn vẫy vẫy, những cánh tay từ trong các cửa hông xe đưa ra… Đoàn xe càng lúc càng chạy nhanh để lại đằng sau đoàn người đưa tiễn…
Mẹ em lau nước mắt. Ba em im lặng nhìn theo đoàn xe. Hình như những bà mẹ, người cha đều thế. Các anh, chị luôn miệng nói cười. Riêng em, hình ảnh buổi tiễn đưa đoàn quân hào hùng chắc theo em mãi cho tói ngày chính em là người vinh dự được mọi người đưa tiễn.