Đề bài: Em hãy viết bài văn tự giới thiệu về mình để cho thấy em đã lớn
Bài văn mẫu viết giới thiệu về bản thân cho thấy mình đã lớn
Tên tôi là Nguyễn Hải Anh, năm nay 14 tuổi, học sinh lơp 8C trường THCS Lê Lợi, phường 3, quận 3, thành phố Hồ Chí Minh.
Cách đây gần một tháng, tôi đã chia tay với chiếc khăn quàng đỏ để sung sướng đón nhận huy hiệu Đoàn viên Thanh Niên Cộng sản. Sau ngày được kết nạp Đoàn, tôi thấy mình trở thành một người khác hẳn. Không còn cảnh sáng nào mẹ cũng phải gọi dậy đi học như trước nữa. Chiếc đồng hồ báo thức réo đến hồi chuông thứ hai là tôi đã bật dậy, tự tay xếp dọn chăn màn gọn ghế rồi ra sân tập thể dục cùng với ba. Tập thể dục xong, hai cha con chạy bộ ra công viên Tao Đàn, hít thở không khí sớm mai trong lành, mát mẻ. Nhìn tôi sải những bước dài, ba cười bảo:” Dạo này con “trổ giò” rồi đấy!” Quả thật, tôi cao lênh khênh như cái sào. Đã thế chân tay lại vụng về, lóng ngóng, đụng đâu hư đó. Nhiều lúc muốn giúp đỡ mẹ mà lại ngại làm phiền thêm. Thế nhưng những việc trong nhà cần đến “đàn ông: như sửa điện, sửa nước… là thế nào mẹ cũng nhờ tôi. Tôi hãnh diện về điều đó lắm.
Đối với cô em gái 9 tuổi, cái uy của tôi cũng tăng lên rất nhiều. Mỗi khi ngồi vào bàn, tôi không chỉ tự giác học bài, làm bài mà còn thay ba kèm cặp cho em. Bé Hân khéo nịnh, thỉnh thoảng khen anh Hai giỏi, khiến tôi phổng mũi.
Đám bạn thân cũng nể tôi hơn sau mấy lần tôi từ chối trốn học để đi chơi trò chơi điện tử. Tôi đã tự kiềm chế trước sức cám dỗ ghê ghớm của trò chơi ấy, quyết không để nó ảnh hưởng xấu tới kết quả học tập. Tôi nhớ mãi lời cô Trinh, chủ nhiệm lớp 7C năm ngoái:” Chiến thắng bản thân là gay go và vinh quang hơn cả”. Bước đầu, tôi đã sửa được một số thói hư tật xấu như ham chơi, hấp tấp, ích kỉ… Trong sinh hoạt hằng ngày, tôi đã biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng người thân và gắn bó hơn với mái ấm gia đình.
Dạo này, ba và mẹ không con phải chở tôi đi nữa. Ngày ngày, tôi đến trường bằng chiếc xe đạp ba mới mua cho. Vẫn là con đường quen thuộc nhưng sao mọi thứ dường như khác lạ. Bầu trời bát ngát trên đầu. Gió lồng lộng thổi. Tiếng còi tàu âm vang, thôi thúc tôi nghĩ tới chuyến hải trình vượt đại dương mênh mông sóng gió, đến những bến bờ xa lạ. Dòng người và xe cộ nườm nượp xuôi không con làm tôi e ngại. Nhìn cái gì tôi cũng thấy đẹp đẽ, vui tươi, sống động. Máu tôi dường như chảy mạnh hơn trong huyết quản. Tim tôi muốn cất lên tiếng hát yêu đời. Tự trong thâm tâm, tôi biết rằng mình đã lớn.